Tôi vội vã phóng xe đến viện, đến nơi thì thấy bác sĩ bảo anh vào căn phòng nơi có đứa bé. Khi đứng trước cửa người phụ nữ đó quay lại thì tôi lập tức ngã sụp xuống.

Liên vốn là một người phụ nữ giỏi giang thông minh, nhất là khi cô kết hôn với Tuấn một người chồng mẫu mực thì ai nấy đều khen cô có số hưởng. Cứ tưởng mọi chuyện tốt đẹp, ấy thế nhưng kết hôn hơn 3 năm mà Liên vẫn chẳng thể sinh cho chồng đứa con. Người ta cứ xì xào kiểu gì Tuấn cũng bỏ Liên để cưới vợ mới, nghe những lời nói đó thì Liên càng mệt mỏi và đau đớn vô cùng. Không muốn chồng vì mình mà tuyệt tự nên Liên chủ động viết đơn ly hôn.

– Em làm cái gì thế hả Liên. Đơn ly hôn này là sao – Tuấn hoảng hốt.

– Là em muốn giải thoát cho anh…anh hãy cưới người phụ nữ khác đi. Người mà có thể sinh con cho anh. Còn em thì không thể làm mẹ được rồi, anh là con một em không muốn anh khó xử với bố mẹ anh.

– Đừng ngốc thế. Em đâu phải cái máy đẻ mà không mang thai được thì anh bỏ. Con cái là lộc trời cho, rồi vợ chồng mình sẽ có con thôi em.

– Nếu 1 năm, 2 năm nữa mà em vẫn không có thai thì làm sao chứ?

– Thì mình sẽ thụ tinh nhân tạo hoặc thuê người mang thai hộ. Em không cần phải lo lắng đâu.

Nghe những lời chồng nói mà Liên cảm động đến rơi nước mắt, còn về phần Tuấn thì sợ vợ bị trầm cảm do lo nghĩ nhiều nên anh thường xuyên an ủi vợ. Cứ tưởng mọi chuyện rồi sẽ tốt lên, nào ngờ ngày hôm đó đi làm về thì Liên bị tai nạn giao thông không qua khỏi. Giây phút đó Tuấn sau đớn đến tột cùng, từ ngày vợ chết Tuấn cứ thui thủi một mình nhiều người thấy vậy khuyên nhủ anh.


Vợ mất 2 năm thì bệnh viện gọi đến đón con, khi thấy người phụ nữ này xuất hiện tôi giật mình bủn rủn tay chân - Ảnh 1Ảnh minh họa: Internet

– Dù sao cái Liên cũng mất rồi, người sống thì vẫn phải sống. Cậu còn trẻ nên cưới vợ mới để ổn định gia thất, như vậy thì Liên dưới suối vàng cũng được an nghỉ.

Dù vậy thì Tuấn vẫn không có ý định đi thêm bước nữa, cứ vậy suốt 2 năm trôi qua người ta vẫn thấy Tuấn ở một mình hương khói cho vợ đầy đủ. Vậy nhưng dạo gần đây mỗi lần ra thăm mộ vợ thì đêm về Tuấn ngủ đều mơ thấy Liên hiện về nhìn anh cười nói: “Cuối cùng em cũng có thể cho anh đứa con…hãy thay em chăm sóc con anh nhé”. Tuấn bàng hoàng tỉnh dậy nhưng anh cứ cảm giác như giấc mơ rất chân thật.

Thế rồi cho đến một ngày thì Tuấn nhận được cuộc gọi từ bệnh viện báo anh đến đón con mới sinh. Khỏi phải nói lúc đó Tuấn choáng váng sửng sốt như nào, rõ ràng vợ anh đã mất 2 năm. Bản thân Tuấn cũng không gái gú để người phụ nữ khác bắt anh chịu trách nhiệm. Nhưng lúc đó Tuấn vẫn vội vã phóng xe đến viện, đến nơi thì thấy bác sỹ bảo anh vào căn phòng nơi có đứa bé. Khi Tuấn đứng trước cửa người phụ nữ đó quay lại thì Tuấn lập tức ngã sụp xuống.

– Liên…là em ư? Không thể nào…Liên đã chết rồi…có phải tôi đang nằm mơ không?

– Anh cứ bình tĩnh, em là Hạnh, em gái sinh đôi của chị Liên. 10 năm nay em sống bên nước ngoài nên anh không biết.

Nghe người phụ nữ đó nói thì Tuấn chợt nhớ lại trước đây Liên cũng có nói cô có đứa em gái sống ở nước ngoài nhưng Tuấn không ngờ đó là em song sinh. Đang suy nghĩ thì Hạnh bế đứa bé đến tiến đến bên Tuấn.

– Anh hãy bế đứa bé đi…là con của anh và chị gái em đấy.

– Là con của anh và Liên ư? Nhưng vợ anh đã mất…

– Em biết điều đó. Đứa bé này là chị Liên đã nhờ em mang thai hộ. Chị ấy đã nhờ lúc chị ấy còn sống, chị ấy khao khát được sinh cho anh đứa con nhưng không thể nên mới nhờ em. Lúc đó em đang mang thai nên không thể đồng ý, sau khi sinh con xong thì em đã quyết định mang thai hộ cho hai người. Giờ chị ấy đã mất rồi…anh hãy chăm sóc cho đứa bé thật tốt. Là một bé trai đấy.

Tuấn ôm lấy đứa con khóc nức nở bây giờ anh mới hiểu vì sao ngày đó Liên sống chết bắt anh gửi “giống” ở bệnh viện. Hóa ra là cô đã có chủ ý nhờ em gái mang thai hộ. Bế đứa con trên tay Tuấn như được sống lại…anh hứa sẽ thay Liên chăm con thật tốt.