CÓ PHẢI DO KHÁN GIẢ QUÁ KHÓ TÍNH HAY KHÔNG MÀ MỘT LẦN NỮA “ĐI GIỮA TRỜI RỰC RỠ” LẠI BỊ TRANH CÃI? ‼

*Bài viết thể hiện quan điểm của tác giả*

Có thể là hình ảnh về 1 người và văn bản

Một bộ phim làm ra là dành cho khán giả. Vậy thì khán giả có quyền khen và chê, thể hiện cảm nhận và suy nghĩ của mình về tình huống phim, về diễn viên và vai diễn của họ.

Diễn viên là nghề làm dâu trăm họ nên các bạn phải chấp nhận tiếng chê đi đôi với lời khen. Tất nhiên, sự khen chê đều phải có giới hạn, đừng lẫn lộn giữa nhân vật và diễn viên là được.

Đối với bộ phim này, điều tôi khó chịu lại không nằm ở Pu mà là hai nhân vật mới xuất hiện gần đây ở bối cảnh thành phố. Đó là hai bạn cùng phòng trọ với Pu.

Có lẽ vì muốn lôi kéo khán giả các vùng miền khác nên đạo diễn cố nhồi vào hai nhân vật nói giọng miền Trung và miền Nam. Tôi không rõ nhân vật Lê có nói chuẩn giọng quê mình hay không nhưng thấy thực sự khó nghe. Nhiều người miền Trung tôi biết lên Hà Nội học và làm việc thường có cách điều chỉnh thành giọng Hà Nội cho dễ giao tiếp.

Trong khi Lê đã học đại học 4 năm ở Hà Nội rồi mà giọng vẫn đặc vùng miền, mỗi lúc cô này cất tiếng là tôi phải căng tai nghe và luận xem nhân vật nói gì. Chưa kể, Lê được xây dựng như một cô nàng quá thực dụng, là sinh viên kinh tế thì dứt khoát mọi thứ cứ phải quy ra tiền như thế sao, từ cốc nước cam đến cuộc điện thoại?

Rất nhiều bộ phim Việt đã lâm vào cảnh “đầu voi đuôi chuột”, chỉ thu hút được ít tập đầu rồi càng ngày càng đuối. Tôi nghe nói Đi giữa trời rực rỡ cũng dài cả trăm tập nên đâm lo. Chưa biết các nhà làm phim có đủ “vốn” để thuyết phục người xem trong dăm bảy chục tập phim sắp tới không?